[Fanfic NTH] Ở Thế Giới Khác / Chương 7: Câu chuyện đau lòng
[Fanfic NTH] Ở Thế Giới Khác
  • Đứa trẻ chưa trải sự đời, xem bầu trời là mặt đất, xem đại dương là bầu trời. Mọi thứ đều không có đúng và sai, chỉ có thế giới riêng của mình. Cô ước, bản thân mình có thể được thoải mái hát ca, vui vẻ với cuộc đời tự do tự tại.
  • Song hiện thực tàn khốc đã vã cho cô một cú, buộc cô phải tỉnh táo, càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.
  • Đặt bức tranh minh họa xuống, cô thắt lại mái tóc lòa xòa, đôi mắt trong veo bắt đầu suy nghĩ ý tưởng cho bức tranh chân dung.
  • Cô không biết bản thân mình sẽ vẽ ai, phác thảo người đó thế nào.
  • Một người mẫu mà chỉ mới nhìn lần đầu đã tạo ra ấn tượng mạnh, giữa một dàn hoa xinh đẹp, nàng ta cần có vẻ gì đó mong manh và nhu nhược. Bởi lẽ, đây là thời đại nữ cường, nên họa sĩ sẽ ưa chuộng vẽ các người mẫu có vẻ ngoài gai góc, nhưng không kém phần rực rỡ. Chẳng hạn như cô đã xem qua các kỳ trước của Magazine, người thắng giải luôn là người được số đông chú ý hơn, hợp với thị hiếu của mọi người hơn.
  • Cô có muốn bản thân mình trở thành người đi theo số đông không? Ngu Thư Hân tự hỏi, rồi tìm ngay được câu trả lời cho chính cô.
  • Cô cầm lấy bút chì, bắt đầu đặt bút xuống vẽ. Hình ảnh người con gái mờ ảo dần hiện ra, cô gái có vẻ ngoài mong manh tựa sương khói, tóc dài chấm vai, cùng sườn mặt mềm mại. Cô mặc lên mình một bộ đồ trắng thuần khiết, trên tay cầm một đóa lưu ly trĩu cành, nhẹ nhàng rũ xuống cánh tay cô. Người con gái không xinh đẹp tuyệt trần, càng không có ánh mắt sinh động tràn đầy năng lượng. Ở cô, người ta thấy một vẻ ưu buồn diễm lệ, từ trong đôi mắt lẫn thần thái dịu êm.
  • Ngu Thư Hân cố gắng hoàn thành phần phác họa của mình, định bụng sẽ nộp trong nay mai. Ba ngày sau, cô bỏ hai bản phác thảo hoàn chỉnh vào tập giấy rồi đem ra bưu điện gửi đi.
  • Cô vuốt tóc, ngắm trời mây lướt qua, nhẹ cười, một nụ cười động lòng nhân thế.
  • Bản thảo đã gửi đi được hai tuần, ngồi ở nhà, lòng Ngu Thư Hân bồn chồn không thôi. Hoàng hôn đã buông mình lên thành phố, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh từ hàng cửa sổ khép kín, cô chợt cảm thấy xót thương cho số phận của nguyên chủ từng ở thế giới này. Từ nhỏ, nguyên chủ vốn là một cô bé hoạt bát đáng yêu, mở miệng ra lúc nào cũng tươi cười lưu loát. Cô ấy có một ngôi nhà vẹn đầy, có cha và mẹ đã từng xem nhau là tất cả. Nhưng ác mộng bắt đầu ập xuống từ thuở cô bắt đầu hiểu chuyện, ba cô ra đi, bỏ lại nguyên chủ cùng người mẹ gầy vọt xanh xao. Bà mẹ ôm đứa con bé bỏng vào lòng, miệng thì thầm thủ thỉ lời tự trách.
  • Bà trách sao mình dại khờ, đã trót lòng tin tưởng gia đình bên chồng. Đời người con gái, đáng ra nên khởi đầu ở tuổi mười tám, song, bà đã lấy chồng ở cái lứa tuổi xinh đẹp ấy, và mất chồng ở ngưỡng xuân còn xanh. Người đàn bà đó đã vì đứa con nhỏ dại mà đánh đuổi đi ong bướm xung quanh, quyết gửi gắm hết yêu thương cho cô con gái dại khờ. Song vì ác nghiệp quấn đời, cô bé ấy đã bị bạn bè xung quanh vùi dập, ngay cả quyền nói lên tiếng lòng mình còn không có, nói gì đến sống một cuộc đời vui vẻ hạnh phúc.
  • Đam mê duy nhất của nguyên chủ là vẽ. Đối với nguyên chủ, vẽ tranh là cách cô thỏa hết tiếng lòng mình vào vọng tưởng, rồi nhẹ nhàng đan kết nó thành sắc màu lung linh. Bàn tay nhỏ thơ đã chập chững vẽ tranh ngày qua ngày, luyện tập ngày đêm phác họa, cốt chỉ vì một tương lai có thể bước ra ánh sáng, hưởng thụ tán thưởng của mọi người xung quanh. Nguyên chủ muốn bản thân mình tựa Picaso, dẫu phận đời có vùi dập đến nhường nào, cô vẫn có thể kiên cường sống, tìm được ánh sáng trong vực sâu thăm thẳm. Hiển nhiên, hiện thực luôn là câu trả lời tàn khốc nhất, đánh tan những vọng tưởng thơ ngây nhất.
  • Ma Thanh Thanh cướp giật công lao, một bước hóa phượng hòa. Còn nguyên chủ, với tài năng vốn có, lại lẳng lặng thu mình, sống một kiếp thiếu ăn thiếu mặc, mệt mỏi chồng chất. Điều duy nhất Ngu Thư Hân khâm phục ở nguyên chủ chính là suy nghĩ tốt bụng đến ngu ngốc của cô ấy. Dẫu cho bạn bè có căm hờn kiếm chuyện với nguyên chủ ra sao, cô ấy đều dặn lòng mình mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, họ đều có những câu chuyện riêng của mình và mọi sự họ đang làm chỉ đơn giản là tìm kiếm nơi trút giận.
  • Cô ấy nghĩ họ trút hết nỗi niềm lên người cô ấy vì xem cô ấy là bạn.
  • Ngu Thư Hân lạnh mặt, khinh thường tặc lưỡi mấy cái.
  • Trên đời này, con người chia thành một vài dạng, nhưng chủ chốt lại chỉ tích đủ thành hai: một là người ác và còn lại là dạng ác hơn cả kẻ ác.
  • Chẳng ai là một đóa hoa liêm chính giữa dòng đời cả, ngay cả người mẹ của Ngu Thư Hân, ở phút giây nóng giận nhất của cuộc đời, đã oán trách ông Trời vì sao để bà sinh ra cô ấy.
14
Chương 7: Câu chuyện đau lòng